Mãi nhớ
Tháng mười một nhớ lắm những đam mê Thuở ngày xưa thầy - trò còn chung lối Đông sang rồi làm lòng ai bối rối Chút hương đầu...thương nhớ tháng năm xưa Đã trôi qua một thời nắng mưa
Tháng mười một nhớ lắm những đam mê Thuở ngày xưa thầy - trò còn chung lối Đông sang rồi làm lòng ai bối rối Chút hương đầu...thương nhớ tháng năm xưa Đã trôi qua một thời nắng mưa
Mỗi nghề có một lời ru Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này Lời ru của của gió mùa mây Con sông của mẹ đường cày của cha
Biết bao tha thiết ân cần Trong từng con chữ từng vần thầy ơi Ngọt ngào thắm đượm mỗi lời
Cảm động thay những ngày thơ dại Nhật kí vàng em mãi không quên Lời cô dạy mến nên quyết chí
Ngày đầu vào lớp mười Tâm trạng sao lo lắng Chưa quen trường với lớp Chưa biết về thầy cô Và tất cả bạn bè.
Con về cảnh cũ còn đây Nghe văng vẳng lời thầy hôm nao Ánh dương buông nắng lao xao Nghe như con đò rì rào thân quen
Có thể bây giờ cô đã quên em Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết Xa trường rồi em cũng đi biền biệt Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm
Thưa thầy, bài học chiều nay Con bỏ quên ngoài cửa lớp Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót Con hóa mình thành bướm và hoa
Trường xưa lớp học còn đây Bảng đen phấn trắng bên thầy thân yêu Vòng tay bè bạn sớm chiều
Lòng thầy nhân hậu thanh cao Bảng đen phấn trắng xiết bao nghĩa tình Thương tà áo trắng xinh xinh
Làm sao quên được ơn thầy Công người dạy dỗ có ngày hôm nay Nét đầu thầy phải cầm tay
Người thầy áo bạc sờn vai Vẫn đưa thuyền đến tương lai vững vàng Tình thầy con mãi nặng mang Dù xa cách vẫn nồng nàn trong tim Dù bao dâu bể nổi chìm
Thầy con giờ đã già rồi Mắt mờ, chân yếu, da mồi còn đâu Phấn rơi bạc cả mái đầu Đưa con qua những bể dâu cuộc đời
Thời gian dù mãi dần trôi Con thuyền tri thức suốt đời thầy mang Lật từng cuốn vở sang trang Đong đầy ký ức muôn vàn niềm yêu.
Bao nhiêu kỷ niệm như vừa mới đây Pha sương mái tóc cô thầy Bảng đen phấn trắng…còn đây căn phòng Con đò neo đậu bến sông
con rắn
Quảng Bình
Còn voi
Thánh Hoá
Con rươi