Dù Thầy không phải là cha
Hồi đó tôi chỉ là cậu bé 6 tuổi sống cùng cha mẹ ở Los Angeles. Cha tôi là thầy giáo, ông dạy môn văn tại một trường trung học.
Hồi đó tôi chỉ là cậu bé 6 tuổi sống cùng cha mẹ ở Los Angeles. Cha tôi là thầy giáo, ông dạy môn văn tại một trường trung học.
Đã 10 năm rồi em không gặp lại Thầy, cũng chừng ấy thời gian em vẫn hằng mơ một ngày em được trở lại thời thơ bé với bao kỷ niệm lưu luyến với thầy cô và bè bạn. Chiều nay em đi qua khúc sông gặp bạt ngàn hoa lau trắng, những bông lau trắng bời bời như nỗ
Tuổi thơ của tôi không được đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Vừa sinh ra đã không được thấy mặt ông bà nội, ngoại. Lên sáu tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh. Nhà đông anh em, cha lại phải đi làm xa, năm anh chị em sống bao bọc lấy nhau, cùng bảo ban nhau trong
900.000 đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc. Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó…
10 tuổi, lần đầu tiên chúng tôi được học tiếng Anh, nhưng không phải học ở trường mà phải đạp xe hơn 3km sang nhà thầy giáo ở làng bên để học. Trong căn nhà cấp 4 nhỏ bên bờ đê lộng gió, một thầy giáo và 4 học trò ríu rít với những bài học tiếng anh vỡ lò
Khi viết lên những dòng này có lẽ thầy của con đang say sưa giảng bài trên lớp cho học sinh của mình. Con biết có thể thầy sẽ không bao giờ đọc được những dòng này nhưng con vẫn muốn viết ra bằng tất cả tình cảm, lòng kính trọng của mình để tri ân thầy, t
Con hãy mau mau trở lại trần gian thực hiện ước muốn này và truyền đi thông điệp của ta rằng mọi người phải biết yêu thương, chia sẻ nặng nhọc, giúp đỡ lẫn nhau trong những lúc gian khó.
Thưa thầy kính mến! Đến giờ phút này em mới dám cầm bút viết thư cho thầy. Không phải vì em bận (em còn bận gì nữa đâu!), không phải vì em lười, mà vì em cần có thời gian tìm ra con đường của mình.
Mây là em gái Lan. Cô bé rất muốn trở thành cô giáo. Mây ước được giống cô Hồng ở trường mầm non. Cô đọc truyện cho Mây nghe, cô cầm tay dạy Mây viết chữ. cô còn chỉ cho Mây vẽ những áng mây màu xanh rất đẹp.
Sau ba năm tôi mới có dịp trở lại trường cũ. Mọi thứ không thay đổi nhiều, sân trường vẫn rợp bóng cây, và những chiếc ghế đá vẫn ở đó, trầm mặc và nhẫn nhịn. Tiếng cô giảng đều đều trên lớp và ánh mắt ngây thơ của đám trẻ học trò khiến tôi nhớ lại những
Cuối thu, tiết trời lạnh dần. Những chiếc lá cuối cùng cũng trôi theo gió. Bầu trời cao, xanh thẳm, chốc chốc lại gợn lên những làn sóng trắng. Cảnh vật tĩnh lặng lắm! Màn sương tàn nhẫn nhỏ thêm vài giọt trắng xóa, mờ ảo lên sự cô đơn đang nảy nở trong l
Tôi là một học sinh… không dạy nổi. Tất cả các thầy cô giáo đã dạy tôi đều nhận xét như vậy với ba mẹ tôi. Chưa có lớp học nào chịu thu nhận tôi quá một tháng. Mẹ tôi khóc. Bố thở dài: thằng này vậy là coi như xong...
Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngôi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, trường tôi nghèo lắm. Nhưng ở nơi đó tôi đã tìm thấy nhiều niềm vui và những kỉ niệm về n
Sóc Bông Lau đến chơi nhà Cóc Tía. Ở nhà Tía, nó thấy một ông già trùm chăn nằm lim dim ở góc hang. Thoạt nhìn nó nghĩ là ổng của Tía. Nhưng ông già da dẻ nhẵn nhụi chứ không sần sùi như da cóc. Tấm chăn trùm lên người ông thực ra chỉ là một mảnh lá
Tùng...Tùng...Tùng... Tiếng trống trường giục giã giờ vào lớp. Từng tốp học sinh nhanh chân vào học. Một nhóm bạn nhỏ đứng bối rối ở gốc cây bàng. Nửa như muốn chạy vào lớp cho kịp giờ, nửa như muốn nán lại. Vẻ mặt ai nấy đều thoáng chút buồn
" Cứu! Cứu với!" Rùa con đang bơi trong làn nước biển xanh mát, bỗng nghe thấy tiếng kêu. Nó nhìn xung quanh. "Làm ơn!" Rùa con nghe tiếp, nó quay lại nhìn quanh. Rùa thấy một bạn rùa khác bị mắc tấm lưới rách. Chân
Bạn lí lắc, hay cà khịa. Ngồi chung bàn mà đòi chia ranh giới không cho tôi lấn sang. Bạn con trai mà không nhường con gái, lại còn bày đặt: đừng nói chuyện, đừng lắc cái bàn tôi không viết bài được, đừng cái này, đừng cái kia,... Thấy ghét!
Khi mặt trời rải ánh nắng vàng lên thảm cỏ, một nàng bướm hồng xinh xắn vô tình mắc vào mạng nhện giăng giăng. “Ối” bướm hồng kêu thảm thiết, nàng giãy giụa mong thoát khỏi tấm mạng nhưng lại càng bị tơ quấn chặt hơn.
Ở một khu rừng nọ có rất nhiều các bạn động vật sống chung với nhau. Một hôm các bạn ấy tổ chức một cuộc thi xem giọng nói của ai là hay nhất và khoẻ nhất.
Dê mẹ ốm nặng phải nằm ở nhà liền gọi Dê con đến và hỏi: – Con ơi, hôm nay con tự đi kiếm thức ăn nhé! Nhưng con phải cẩn thận gặp chó Sói đấy! Chó Sói có…. Chưa kịp nghe mẹ nói hết chó Sói đã nhanh nhẩu và bảo
con rắn
Quảng Bình
Còn voi
Thánh Hoá
Con rươi