Từ ngày nhà Thu chuyển đến khu ngoại ô và mở tiệm tạp hoá buôn bán, Thu được gặp rất nhiều khách hàng. Trong số đó có một ông lão kì lạ. Ông đi chiếc xe đạp sườn ngang cũ, đội cái nón lá chỉ dành cho các bà các mẹ đội đi chợ và kéo sụp xuống che hết nửa khuôn mặt. Mỗi lần ông dừng lại mua hàng chỉ là vài quả la hán. Ông đến, không cần nói gì thì mẹ Thu cũng biết thứ ông muốn mua. Có lần, cái nón ông đội bị chệch một chút và Thu giật mình khi thấy gần nửa khuôn mặt của ông là những vết sẹo dài. Thu thấy sờ sợ làm sao.

   Chủ nhật, Thu được mẹ chở đến nhà người quen ở xóm dưới chơi. Chơi trong nhà chán, nó đi vòng vòng "khám phá" cảnh vật xung quanh. Bỗng Thu nhìn thấy trong một lối rẽ nhỏ, thấp thoáng bóng ngôi nhà có một cái cây kì lạ. Cây không cao lắm nhưng chi chít trái, những chùm trái mọng đỏ có hình dạng như những chiếc lồng đèn tí hon ở khu phố cổ mà Thu có dịp tham quan cách đây không lâu. Thu ngập ngừng rồi rẽ vào con đường nhỏ và cứ thế tiến về phía những chùm trái đỏ lập lòe sau tán lá xanh um. Cái cây kì lạ được trồng ở trong sân, trước một ngôi nhà cũ lợp tôn đóng kín cửa. Bao quanh ngôi nhà là mảnh vườn với những bụi cây xơ xác, càng làm cho cái cây có những chùm trái đỏ trở nên nổi bật, rực rỡ. Thu thích thú chạy tới bên cây, dưa tay mân mơ những trái "lồng đèn đỏ" tròn lẳn đẹp mắt.

   -Này, làm gì thế?

   Có tiếng ai gằn giọng phía sau khiến Thu giật bắn người. Nó run run quay người lại thì thấy ông lão hay đội nón lá. Thu sợ hãi, mếu máo nói:

   -Dạ, cháu... cháu chỉ muốn đến gần để xem thôi...

   -Có gì mà xem chứ?

   Ông lão nhìn Thu khiến nó co rúm người lại.

   -Ta nhớ ra rồi, có phải nhà cháu là tiệm tạp hóa mới chuyển đến ở đường ngoài không?

   Thu khẽ gật. Nó đứng dậy và chân lùi ra sau. Thu định chạy nhưng ông lão đã chuyển giọng ôn tồn:

   -Trẻ con thấy ta thì sợ lắm, cháu không sợ sao?

   Thu hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của ông lão, nó đáp lí nhí:

   -Lúc nãy thì có ạ...nhưng bây giờ thì đỡ rồi.

   Ông lão bật cười. Thu nhận ra đó là một nụ cười thật tươi và nó cũng mỉm cười theo. Ông lão bảo:

   -Sẹo này là ngày xưa ta không cẩn thận bị ngã vào nước sôi nên bỏng đó. Mà thôi, đứng đấy, ta sẽ hái cho cháu vài trái lựu.

   Thu không dám tiến thêm bước nữa để vào khoảng sân nhỏ, nhưng lòng Thu đã đỡ sợ. Thu nhớ trên lớp, cô giáo luôn dặn cần phải cảnh giác trước người lạ, không được đến gần và Thu quả thật đã "liều" khi dám men theo con đường lạ mà đi chơi. Nó nhìn ông lão đang rướn người hái lựu chín trong sân mà nhớ đến ông ngoại. Trên những cành lựu, vài nụ lựu cuối mùa còn sót lại nở đỏ như đóm lửa đong đưa.

   -Ông ơi, sao ông lại trồng lựu vậy?

   -Cây lựu này là ta mang từ quê lên đấy. Ta trồng nó để nhắc ta nhớ về quê cũ.

   -Vậy sao ông không về thăm quê ạ? Thỉnh thoảng, mẹ cháu lại cho cháu về thăm quê ngoại vui lắm!

    -Ừ, đúng là về quê vui lắm cháu! Nhưng ta già rồi, quê đã ở trong tim cháu à. Thôi cháu về đi, kẻo mẹ chờ.

   Ông đưa cho Thu một ôm lựu đựng trong chiếc lá dong to. Thu ngẩn ngơ nhìn ông. Nó thấy ông cười. Nụ cười như trẻ con vậy.