Anh về với quê mình
Nhằm đúng mùa dịch dã
Người thân như người lạ
Khẩu trang che kín rồi
Quá xúc động bồi hồi
Muốn thăm bầu, thăm bạn
Sợ “Cô vy “ phát tán
Đành thúc thủ ở nhà
Gió thương tình ngang qua
Nhắn rằng ai bên đó
(Gần nhà nhưng xa ngõ)
Ai biết ai đã về…
Anh nhớ ngày Xuân quê
Gái trai đu cong Tết
Trai làng tranh trò “phết”
Lấm lem, mặt đỏ phừng
Hội làng vui tưng bừng
Hoa Xoan rơi trắng ngõ
Bao lời thương đã ngỏ
Ấm cả trời Xuân tươi…
Giờ tất cả lặng rồi
Ngõ làng tôi rào kín
Ôi ! Covid 19
Đến bao giờ hết đây ?
Mỗi ngọn cỏ, lá cây
Mỗi bông hoa tươi rói
Có thể “cora mới”
Lẩn khuất ở trong đây ?
Từ một cái bắt tay
Nụ hôn trao nồng thắm
Có thể, có thể lắm
Là một mầm tai ương ?
Xin hãy vì tình thương
Vì cộng đồng – nhân loại
Vì sinh tồn mãi mãi
Hãy bảo vệ chính mình !